vendredi 5 janvier 2018

Bỏ Làng Ra Đi

Bỏ Làng Ra Đi 
Nhạc: Phạm Thế Mỹ, Tiếng hát: Duy Khánh 

 Bỏ làng ra đi, Bỏ làng ra đi
Đem theo những trái tim đau với đôi dòng lệ máu

Bỏ làng ra đi, Bỏ làng ra đi
Đem theo tóc trắng mẹ yêu đôi bàn chân ốm yếu
Đem hương khói với khăn tang phận buồn nơi đất lạ
Đem theo tiếng ru trưa đong đưa sầu nhịp võng nhớ
Đem theo mây trắng
Đem theo ánh nắng sưởi ấm lòng người xa quê
Những ngày dài trong mê

Bỏ làng ra đi, Bỏ làng ra đi
Thương sao mái lá thân yêu xé tan trong lửa khói

Bỏ làng ra đi, Bỏ làng ra đi
Thương sao mái ngói rêu nâu ngôi trường xưa bóng mát
Thương sao dáng bước trâu non cánh diều cao gió lộng
Thương sao tiếng hát đưa đò trên dòng sông xanh sóng
Thương sao nương lúa
Ôi sao thương quá, thương những gì của dân tôi
Những gì của quê tôi

Điêp Khúc:
Hởi! sông xanh núi biếc, Hởi! phố mới người vui
Bao giờ chưa trở lại
Ngôi làng xưa phố cũ, Lòng tôi chưa được vui
Dẫu mắt em sáng ngời, Với bầu trời trong mới

Hởi! Con trâu bó lúa, Hởi! Nhánh bí hàng cau
Mai nầy tôi trở lại,
Dẫu làng xưa đổ nát, bàn tay tôi còn đây
Với trái tim chưa già. Ôi, ngày về bao xa!

Bỏ làng ra đi, Bỏ làng ra đi
Đem theo tiếng nói quê hương với con tim còn nóng

Bỏ làng ra đi, Bỏ làng ra đi
Đem theo áo cưới năm xưa cho hồn bớt mênh mông
Đem thương nhớ xoá cơn mưa kinh trời cao đất rộng
Cho tôi thấy đêm ru vạn trăng cài trên phố mới
Cho tôi cơm áo
Cho tôi vui sống, cho hận thù rời xa tôi
Thanh bình về quê tôi 

*
*     *
NIỀM RIÊNG


NIỀM RIÊNG.

Hồn tôi đó rung rinh theo cơn bão
Bão vào đời, bão loạn bão tha hương
Luôn khắc khoải đêm thâu cùng lệ nến
Hỏi lòng mình chia mấy đọan sầu vương
Muốn trút bỏ, nhưng sợ tình vỡ vụn
Tình quê hương, tình mẹ, nỗi yêu thương
Đành phải gánh dù lưng còng vai mỏi
Để mai sau không thẹn nhục cuối đường
Quê hương hỡi !!! Biển sâu ngăn cách trở
Sao lòng người sâu thẳm lắm nghiệt oan
Đẩy tôi đi mỗi ngày thêm xa mãi
Cho mẹ buồn đêm trắng tủi khóc than
Đời đã hết..!! Tóc bạc chân đã mỏi
Trên đường về sẽ ngã giữa đêm tàn
Thôi đành thế, không muốn nhìn tuyết phủ
Chẳng người than để nghe tiếng hỏi han.
Chinh Nguyên
 
                            
             Niềm Riêng (Thơ:Chinh Nguyên-Nhạc & tiếng hát:Nguyễn Vãn Thanh)         
 *
*     *
Ru Ta Một Mình Nhạc: Nhật Ngân-Tiếng hát: Duy Khánh

Ru Ta Một Mình

Giứa xứ người biết hát với ai
Hát với cây ư? Cây gãy rồi
Hát với hoa ư? Hoa nát nhuỵ
Thôi thôi đành hát với một mình thôi.

Mình một mình hát mãi cho mình nghe
Lời thật thà yêu như thóc lúa
Và lời điêu ngoa trót đong đầy môi mềm
Lời yêu ai chưa hề nói ra.

Giữa xứ người biết hát với ai
Hát với trăng ư? Trăng lặng rồi
Hát với sương ư? Sương mới rụng
Thôi thôi đành hát mãi một mình thôi.

Mình một mình hát mãi cho mình nghe
Khúc hát ngày xưa cha đưa mẹ về
Có con bướm lượn mừng cô dâu mới
Rơi phấn thu vàng trong cánh tre.

Giữa xứ người ta biết ru ai
Ru gió ngủ ư? Gió tan rồi
Ru lá ngủ ư? Lá thu thở dài
Thôi thôi đành ru mình ngủ đi thôi.

Mình một mình ru mãi cho mình quên
Ru cho chân cứng ru cho đá mềm
Ru cho lời mỏi trên tay nặng
Ru một mình ru mãi dỗ mình quên.  
*
*     *
Đợi, Chinh Nhân 
 Thơ Bạch Loan-Nhạc & Tiếng hát Nguyễn Văn Thành
*
*     *
Quê Hương Ơi! Tôi Vẫn Thấy Người 
 Nhạc & Tiếng hát Nguyễn Văn Thành
*
*     *
Một Mảnh Giang Sơn 
 Nhạc & Tiếng hát Nguyễn Văn Thành 
*
*     *
Nửa Đời Sông Núi 
Thơ: Hải Triều-Nhạc & tiếng hát:Nguyễn Văn Thành

Ta là ai?
Khi cả nước nghèo đói
Mà mắt vẫn lim dim trong thú đời vui hưởng?
Ta là ai?
Khi muôn dân trong cùm gông áp bức,
lầm than, cơ hàn vất vưởng?
Ta là ai? Khi Tổ Quốc cùng đường?
Ta là ai?
Mà cúi mặt trước tương lai
Khi Tổ Quốc đang thét gào lời sông núi?
Ta là ai?
Mà nửa đời sau thui thủi?
Trên mảnh đất Việt Nam kiêu hùng bất hạnh
Trên mảnh đất mà nỗi đau chung ngày càng trổ ra trăm nhánh?
Ta là ai?
Mà đời sau biền biệt cuối chân trời?
Nỗi đau này ngùn ngụt lửa vô ngôn
chuyển rung mạch đất, xô nguồn
bạt nghiêng rừng thiêng, núi thẳm
trong hơi thở đã tận cùng uất hận
nợ tang bồng nào mà trăng trắng vỗ tay reo?
Nửa đời sau là nửa đời sông núi
ngẫng đầu lên! Tổ Quốc vẫn kiêu hùng!
dẫu cơ đồ quằn quại nỗi đau chung
dẫu sông núi biến tan thành dâu bể
Ta vẫn giữ lời nghìn năm ước thệ
Tổ Quốc -- Quê Hương -- Dân Tộc - Trường Tồn.
(để hết)
Ta đã thức, đã nghe lời sông núi
Ta là người, Tổ Quốc Việt Nam ơi! 
*
*     *

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire