Dư Âm Biểu Tình !
Cuộc xuống đường của những nguời con yêu nước vào ngày 9-12-2012 đã kết thúc, lòng tôi ngổn ngang chất chứa bao nỗi đau uất nghẹn, một lúc nào đó chợt vỡ òa trong đôi bàn tay bóp chặt, để lại dấu vết in hằn làm bưng mủ trái tim, đau…đau lắm. Cuộc biểu tình đã bị giải tán trong vòng một tiếng đồng hồ, niềm hy vọng mong manh cũng tan theo những giọt nước mắt, của tôi, của Hồn Nhiên và của biết bao người cùng đang hướng về cuộc biểu tình với những trái tim mang bầu nhiệt huyết, quyết tâm đi đòi lại quyền làm người cho nòi giống Việt.
Người bên đây bờ trông về bên kia con nước, bị cách ngăn bởi một mảnh ván địa cầu, kẻ thấp thỏm, người lo âu…không biết chuyện gì sẽ xảy ra đằng sau mảnh ván địa cầu ấy?
Có tiếng khóc than từ những người Mẹ cả đời lam lũ cuối cùng chỉ còn lại bên mình chiếc áo «Dân Oan» rách nát. «Các anh ơi cứu chúng tôi với, tụi nó nhốt chúng tôi trong nhà khóa bằng xích sắt không cho ra ngoài».
Người bên đây bờ loay hoay đi tìm chiếc chìa khóa thần trong vô vọng, đôi tay kiệt quệ cùng năm tháng của Mẹ làm sao có thể phá được cái xích oan nghiệt này, trong khi bên ngoài là một lũ chó sói đang rình rập, Mẹ ơi…đôi tai của loài thú thì làm gì biết phân biệt mà cảm nhận được nỗi đau của Mẹ, chúng chỉ là những công cụ vô tri, vô giác, làm việc theo bản năng để được sinh tồn, vậy thì Mẹ ơi….. xin Mẹ đừng khóc nữa, hãy dành lại những giọt nước mắt ấy cho những người con yêu của Mẹ, đang phải đối diện giữa sống và chết bởi những con thú xanh, thú vàng tay cầm dùi cui, tay dắt súng sẵn sàng bắn vào đầu con của Mẹ với tội danh dám yêu nước hơn yêu kẻ thù. Và còn nữa biết bao tiếng nói của những mái đầu non trẻ, chỉ nghe tiếng chứ không được biết tên để bảo đảm sự an toàn.
«Chú ơi cúp nghe, có công an», đường dây cắt…tôi thẫn thờ…không biết nên khóc hay cười, sao lại oái ăm như thế được, yêu đất nước mà phải thập thò như «thằng ăn trộm», quá nghịch lý, quá bất công, tôi cố gắng đè nén cơn phẫn uất nhưng vẫn phải thốt lên «thật khốn nạn».
Nói như thế không có nghĩa là coi thường mà còn rất thương các bạn, bởi tôi hiểu cái khó khăn mà các bạn đang gánh chịu.
Các bạn trẻ quý mến!
Là một người sinh ra và sống trong thời chiến, bản thân tôi cũng đã nếm trải qua nhiều cay đắng, nhưng tôi chưa bao giờ hối hận vì đã sinh ra trong thời ly loạn, dù biết rằng ngày mai này Cha, Anh hay Chú Bác tôi có thể nằm xuống, sự chia lìa nào cũng để lại nỗi đau, nhưng tôi luôn hãnh diện vì biết rằng, những giọt máu của Cha, Anh, Chú Bác tôi đã đổ xuống cho Quê Hương này.
Còn các bạn…vì sao các bạn có mặt ngày hôm nay (9-12-2012), có phải vì các bạn còn mang trong mình giòng máu Lạc Hồng, đang luân chảy trong người các bạn niềm kiêu hãnh bất diệt của các đấng anh hùng đã làm sáng ngời trên trang sử Việt.
Ngày hôm nay, tôi và đồng bào tại hải ngoại rất hãnh diện về các bạn.Vậy thì tại sao…vì ai nên nỗi ? Vì sao mà đất nước ta trở nên như ngày hôm nay ? Vì ai mà các bạn phải yêu nước như «thằng ăn trộm» ? Có bao giờ các bạn tự đặt cho mình một dấu hỏi, và tự đi tìm cho mình câu trả lời. Bài học An Dương Vương còn đó, ngày nào cái đảng cộng sản buôn dân bán nước còn tồn tại, thì họa diệt vong là điều phải đến, lúc đó các bạn có muốn làm anh hùng, thì cũng đã mang tội với tổ tiên. «Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách», giặc đang ở ngay trước mặt các bạn đó, hãy nhìn cho thật kỹ, có phải chính chúng là người đã đem bán đất dâng biển cho giặc phương bắc? Có phải chính chúng đã để giặc ngang nhiên bước vào lãnh thổ Việt Nam bắn giết ngư dân đồng bào? Có phải chính chúng là nguyên nhân của mọi khổ đau, tủi nhục mà cả dân tộc đang gánh chịu? Có phải chính chúng đã cướp đi quyền làm người, quyền yêu nước mà các bạn đang muốn thể hiện hôm nay? Tất cả sự thật đã được phơi bày, vận mệnh đất nước đang nằm trong tay các bạn, chỉ cần tính sai một ly, đi một dặm, thời gian chẳng chờ đợi ta bao giờ.
Ngoài ra còn có tiếng nói uất nghẹn vì không được đồng hành cùng các bạn của chị Phạm Thanh Nghiên, bởi bên ngoài kia có loài lang sói đang «chăm sóc» chị rất kỹ. Cuộc biểu tình đã chấm dứt, tiếng nói bất khuất của chị Bùi Thị Minh Hằng vang lên bên kia đường dây, có chút nghẹn ngào chen lẫn phẫn uất, dù chị đã được mệnh danh là «nữ tướng» cũng không thoát khỏi xúc cảm của nhi nữ thường tình, những giọt nước mắt của chị Thanh Nghiên, chị Minh Hằng đã làm cho biết bao trái tim thổn thức, ôi…. tình dân tộc, nghĩa đồng bào thật cao cả.
Trời đã sáng, Paris bước sang một ngày mới, tôi rời màn hình với tâm trạng nặng trĩu, những âm thanh ma quái đang dằn vặt làm trái tim thổn thức. «Đất nước tôi mất thật rồi sao» tôi không tin, không thể chấp nhận sự thật này, khoác vội trên mình chiếc áo choàng mùa đông, tôi bước ra ngoài lang thang như kẻ không nhà, cái lạnh mùa đông chẳng còn nghĩa lý gì, bài hát « Còn ai thương dân tôi » của Bờm gửi tặng cho tôi và Hồn Nhiên trong diễn đàn sau khi cuộc biểu tình chấm dứt, vang theo từng nhịp chân bước…
Còn ai thương dân tôi
Đang đau khổ một trời
Đang cuối đầu im tiếng
Ngậm buồn mà nghe giọt
Nước mắt rơi…xuống đời
Còn ai thương dân tôi
Sau cuộc chiến rã rời
Sau trăm nghìn mất mát
Vết thương sao vẫn còn
Rỉ máu tươi…. Chưa thôi.
Nước mắt tôi rơi bên dòng sông Marne, đứng trên cầu nhìn con nước chảy êm đềm chợt nhớ về một thuở xa xưa, những ngày mưa về theo con nước đi tìm bắt cá, tuổi thơ là những gì đẹp nhất còn gói lại trên miền ký ức, trải qua bao mùa mưa nắng không biết con sông ấy có còn đợi chờ đôi chân cằn cỗi một lần trở về tìm lại dấu vết xưa. Liêu xiêu từng bước quay về chốn dung thân, nghe thèm một giấc ngủ vùi, một giấc ngủ thật sâu, để khi thức dậy thấy mình đã về lại chốn cũ.
Còn ai thương dân tôi
Đang đau khổ một trời.
Paris ngày 09-12-2012
Hạt sương khuya
Hình ảnh Sài Gòn biểu tình |
Cả một biển người, trong tiếng hô vang dội vang vọng khắp non sông |
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire