Dư Âm Nụ Cười
Viết cho ngày họp mặt Phong Trào Liên Kết Dân Chủ năm 2013 tại Houston
Sau những muộn phiền, tôi nhủ lòng sẽ không trở lại cái đất nước mà ai
cũng cho là thiên đàng ấy. Nhưng rồi những tiếng nói thân quen, chút
tình đồng chí hướng , nghĩa đồng bào như những sợi dây ràng buộc khiến
tôi đã nhận lời trở lại vùng đất hứa. Ngồi trên chuyến bay từ Paris đến
London ngủ gà ngủ gật vì nguyên đêm trước không hề chợp mắt cho đến giờ
ra phi trường. Đây là lần đầu tiên tôi bay với British Airway từ Lôn
Đôn đến Houston, máy bay khá rộng và thoải mái với 9 hàng ghế ngang.
Phong cách phục vụ hành khách toát lên một nhân cách quý phái mà tôi
thật sự không dám để so sánh với chiêu đãi viên của VN Airline, buồn
lắm….nhưng phải nói dù sự thật luôn phũ phàng.
Tôi
đến phi trường Houston đúng như dự trình. Phiền phức nhất vẫn là sự chờ
đợi xếp hàng để qua cổng khám Passport, nhìn hàng người như rồng rắn
tôi ước chừng chờ đợi không dưới hai tiếng đồng hồ. Điện thoại cho anh
khomoi biết để thông báo đến vị nào đón rước hầu biết để mà an tâm, chỉ
hiệu cho biết điện thoại không có tín hiệu, nói theo tiếng VN thời đại
là «ngoài vòng phủ sóng». Đành chịu…..không biết người bên ngoài và
người bên trong ai sốt ruột hơn ai nhỉ.
Cuối
cùng thì cũng xong, người Mỹ cũng lạ, tôi đi thăm đất nước Hoa Kỳ bằng
tiền của tôi mà cũng thắc mắc, chả lẽ «khủng bố»chơi sang mua vé cho tôi
sao J Nói đùa cho vui, dĩ nhiên tôi hiểu được đó là sự an toàn cho nước Mỹ mà tôi cho rằng rất hợp lý kể từ vụ việc 911 xảy ra.
Người đầu tiên tôi nhìn thấy là một thanh niên trẻ, hai ông «lão» vừa đủ để được gọi là «lớn tuổi».
-Tôi là Khánh Hòa đây
-Oh vâng, chào anh Khánh Hòa….Âu Châu cả mà phải đến Mỹ mới có duyên hội ngộ.
-Tôi Người Thầm Lặng đây
-Vâng, xin chào anh Mười
-Còn đây là….
-Dạ em là Lẽ Sống
-Oh, Lẽ Sống hử…mặt nhìn còn «búng ra sữa»
Nói xong tôi cười, nhưng có người «tự ái».
Lần đầu tiên đến Houston, theo thói quen tôi rất thích ngắm nhìn những
thành phố mà tôi có dịp ghé qua, nhưng lần này tôi đến đây không vì mục
đích tham quan, năm ngày ngắn ngủi đã không đủ để tôi có thể chia sẻ hết
cảm xúc với những người thân quen, trên căn bản đời sống tâm lý tôi cho
rằng mối quan hệ mật thiết về tinh thần sẽ là nền tảng cho sự giao kết
về lâu dài.
Sau
những bàn thảo của ban tổ chức, tôi được đưa đến nhà chị Vân, người có
một vai trò khá quan trọng cho cuộc họp mặt lần này. Vì ở xa lại phải
bay hết 15 tiếng, nên tôi đã đi sớm hơn một ngày để còn dưỡng sức, dù
chẳng phải giữ vai trò gì quan trọng, nhưng tuổi tác cũng bắt đầu không
cho phép mình được hoang phí. Ngày đầu tiên cuộc họp mặt tại nhà anh
Nguyễn Nam Phong theo lời mời của chủ nhân, tại đây tôi được làm quen
với anh chị VanPhong- Nguyen Quat Khoi, anh Huunguyen, chị Nguyệt
Khuyết, chị PhuongHoang, Sao Anh Chua Chet, còn thêm một vài người mà
tôi đã vô tình không còn nhớ tên, thành thật xin lỗi.
Đêm
đầu tiên tôi được thu xếp nghỉ tại nhà chị Vân, chị rất chu đáo và hiếu
khách, phải nói ngay là chị nấu ăn rất ngon, một phụ nữ đúng nghĩa nằm
trong tứ Đức mà tôi không ngại nếu ai đó cho rằng «tôi hơi phóng đại».
Lần đầu tiên tôi được ngồi trao đổi trực tiếp với anh VanPhong, thay vì
qua cái mic trên các diễn đàn Paltalk, đúng là đi một ngày đàng học một
sàng khôn, đêm ấy anh em tôi trao đổi thật tâm đắc, dĩ nhiên tôi nghe
nhiều hơn nói, vì khả năng chỉ có thế không thể hơn. Hai giờ đêm…có lẽ
vì quá mệt mỏi nên tôi nằm thẳng một giấc đến 9 giờ sáng, không biết
tiếng ngáy có làm chị Nguyệt Khuyết trở mình. Định ngủ thêm một chút
nhưng tiếc thời gian quá ngắn, đành làm siêng bước xuống giường mặc dù
mùi ngái ngủ còn vương trên đôi mắt. Cũng nơi đây tôi được làm quen với
chị PhuongVy, TrungTrac....Chị PhuongVy tôi chỉ biết trên diễn đàn qua
chào hỏi, riêng TrungTrac đã có một quá trình sinh hoạt khá lâu trong
diễn đàn Phong Trào Liên Kết Dân Chủ tôi tạm gọi là thân quen, dù cũng
chỉ trên hình thức chào hỏi và trao đổi, điều làm tôi ngạc nhiên khi
TrungTrac giới thiệu về mình, tôi không ngờ người có nhiều kiến thức về
lịch sử Việt Nam thường hay chia sẻ trên diễn đàn lại là một anh chàng
thư sinh chẳng lẽ tôi lại phải sử dụng lại từ « búng ra sữa » như với Le
Song, nhưng chắc hẳn nhiều anh chị đều đồng ý và có cùng quan điểm với
tôi lắm, phải không ạ.
Thứ
sáu…Ngày đầu tiên của buổi họp mặt xảy ra trong một không khí thật
«căng thẳng». Tại Nhà Việt đã xuất hiện nhiều khuôn mặt lạ (không phải
tàu lạ) mà tôi cũng chỉ mới gặp, lần lượt các anh chị được giới thiệu
với những nick name thật quen thuộc, Ngheo Rot Mong Toi….anh này không
thật thà khai báo, tay này mới nhìn nếu không phải là « đại gia » thì
cũng là « điền chủ », khiếp….thời cải cách ruộng đất của hồ già đã qua
hơn 50 năm mà sự sợ hãi vẫn còn ảnh hưởng đến anh Ngheo Rot Mong Toi
cũng phải giả dạng thường dân. Anh ThanhBinh16 người có giọng ca vàng
loại 4 số 9, KhitKhit người con gái Việt có một thân hình mảnh khảnh rất
là xinh trong chiếc áo dài quê Mẹ, người rất can đảm cầm mic lên tiếng
với bất cứ ai dám đi ngang « lề trái » nhưng lại rất « Dịu Dàng trong
Áo Lụa Hà Đông » ở ngoài đời. Còn một người cũng thuộc dạng « búng ra
sữa » là 5 Rau….thôi đi cha…vài cộng loe nghoe bày đặt lấy nick 5Rau, đề
nghị diễn đàn Phong Trào Liên Kết Dân Chủ đưa ra tòa án nhân dân để xử
lý. Chị Quế Mai đến từ Nauy, là láng giềng cách tôi khoảng vài ngàn cây
số, cùng mang chung thể loại máu Châu Âu, đồng hội nhưng không đồng
thuyền. Chị là người nhút nhát, thật thà như đếm làm tôi đến phát
ngượng, chị Quế Mai ơi đề nghị chị sau khi về nhà nhớ học thuộc lòng câu
« xấu che- tốt khoe » nha chị. Nhắc đến người này chắc ai cũng phải
hãi hùng. Sao Anh Chua Chet…nghe cái nick thôi đã rụng rời rồi, hèn gì ê
sắc ế mà còn chảnh nữa, ả bảo rằng…tớ để thiên hạ thèm chơi. Ai sợ chứ
tớ chả sợ, cái « thể loại khẩu xà Tâm Phật » này tớ tỉnh như
ruồi….hehehh. Nếu Sao Anh Chua Chet có làm mọi người hãi hùng thì cái
nick DiemDiem lại là sự đối đầu giữa thiện và «ác», ác trong ngoặc kép
đàng hoàng nha, nhớ đừng chửi đổng nhé Gái Hải Phòng, tớ cũng xuất thân
cùng « guộc » với đằng ấy đấy. DiemDiem là một trong những người mà tôi
xin phép các anh chị cho phép tôi được đề cao trong bài viết này, chẳng
phải vì DiemDiem tài ba xuất chúng gì, nhưng cái nép đẹp tâm hồn trong
sáng như một cô gái quê không vướng bụi trần đã làm cá nhân tôi cũng như
tất cả mọi người đều có thể nhìn được, sự ngưỡng mộ đã khiến tôi phải
thèm khát, ước gì cuộc đời này luôn là những trang giấy trắng được vẽ
lên bằng một trái tim hồng. Xin cho tôi một phút ngậm ngùi nhìn về Quê
Hương để nghe nỗi đau chạy dài trong huyết quản.
Chị
ViToQuoc…người có giọng nói rất trẻ, giọng đọc rất quyến rũ người nghe,
nếu cho tôi được nói một cách chủ quan thì chị là người trong tầng lớp
Công Tằng Tôn Nữ gì gì đó ( xin đừng hiểu theo nghĩa tiêu cực). Nói về
chị…tôi chỉ xin nhắn nhủ các bạn sinh hoạt trên diễn đàn Paltalk với sự
dè dặt… «Xin đừng yêu cô». Anh Khanh_Hoa2…một người có nhiều đóng góp
cho diễn đàn Phong Trào Liên Kết Dân Chủ với những tài liệu do anh soạn
thảo, góp nhặt từ nhiều bài viết giá trị của nhiều tác giả và anh tổng
hợp, sau đó đưa ra những nhận định cá nhân để chia sẻ cùng mọi người,
anh thuộc tầng lớp « trí thức dễ gần » mà các anh chị có thể nhìn qua
cách anh thể hiện, bằng chứng là anh « chơi tới cùng » trong ngoặc kép
với các anh chị em trẻ dù chỉ là lắng nghe, anh có tài ngồi nghe người
ta nói rồi cười, chứ không có tài làm cho người khác cười….như
tôi….hehehhe….mình cũng thuộc băng đảng CHẢNH đó nha. Riêng anh 30 Nam
Tham Lang, có lẽ là người duy nhất mà tôi thấy không có nhiều khác biệt
giữa « ảo » và thật, anh thầm lặng đến phát sợ, vậy chứ khi nhập cuộc
cũng cười tá lả chứ không dám thầm lặng đâu nha, tuy nhiên…phải công
nhận anh là một người rất dễ thương và chân tình. Khác với anh 30 Nam
Tham Lang, thì anh Topdog lại có sự chênh lệch khá lớn, trong diễn đàn
anh ấy « lèm bèm » bao nhiêu thì ở ngoài đời ông ấy im ru bà rù, nhiều
lúc tôi nghi cha này đóng kịch, nếu là diễn viên thì tay này có vẻ hơi
siêu đấy, nhưng không…quý vị an tâm…hiền như cục bột, chỉ xin đề nghị
anh Topdog nên bỏ rượu hoặc giảm tửu lượng, đừng để một trong ba cái
lăng nhăng của cụ Trần Tế Xương quấy anh chứ, đề nghị anh chỉ nên uống
trà, cùng lắm thì thêm cái vụ « đàn bà » ít ra có nhắm mắt cũng được
xuôi tay. Lua Viet có thể nói là một người rất nam tính, thẳng thắn, có
nhiều tài nhưng không phô trương và rất nhiệt tình, điều này có thể nhận
ra qua cách cư xử với mọi người trong mấy ngày qua, cá nhân tôi rất vui
khi được quen biết với Lua Viet, mong rằng tình cảm này cũng được chia
sẻ với mọi người. Có một cậu bé đến từ Úc Châu rất dễ thương, hiền lành
trong sáng, ghét ai là nói ghét, chứ không thể nói ghét thành yêu, mà
khi yêu thì cũng nói yêu chứ không nói yêu thành ghét, trước đây trên
Paltalk tôi đã nhiều lần xin chào anh Ghet ho chi minh, điều đó cũng
không có gì lạ, bản thân tôi cũng thường được gọi là cô xưng con, đến
khi gặp mới biết tuổi đời chỉ thua tôi vài ba tuổi, kể ra Ghet được làm
anh một thời gian cũng thích nhé, bây giờ phải gọi tôi bằng cô, cái này
cũng công bằng chứ. Còn một người cũng là nhân vật quan trọng….hay nói
đúng hơn là quan trọng nhất, chữ nhất ở đây xin được hiểu trong phạm vi
của diễn đàn Phong Trào Liên Kết Dân Chủ. Chủ nào cũng là chủ, nhưng ông
chủ này thuộc dạng lè phè theo kiểu ông chủ người Việt gốc Hoa khi được
khách hàng hỏi : Tại sao ông chủ giàu vậy mà ông ăn mặc lè phè thế…ông
trả lời…ngộ ăn mặc đẹp hơn khách hàng, khách hàng không tới ngộ sụp tiệm
thì chết cha ngộ á. Tôi nhớ trong nhạc phẩm Đoạn Cuối Tình Yêu của tác
giả Tú Nhi tức ca sĩ Chế Linh có câu….thà đừng biết nhau thì thôi…biết
rồi chán lắm người ơi…xin thành thật thông báo, giáo sư Minh Quốc rất ư
lè phè, cứ như là « người cầy có ruộng ». Hehehhe.
Buổi
họp mặt ngày thứ sáu cũng không có gì đặc sắc ngoài gặp gỡ, giới thiệu,
tạo tình thân Có lẽ niềm vui trong ngày thứ sáu là buổi họp mặt trong
khách sạn, dưới sự điều khiển chuyên gia « quậy phá » của nữ « ma đầu »
Sao Anh Chua Chet, tiếc rằng tôi vì hai chữ Trách Nhiệm học mót trong
thời Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa nên đành nuối tiếc từ giã cuộc vui ngậm
ngùi trong giấc ngủ vùi không mộng mị.
Cộng
lại ba ngày tôi ngủ được mười tiếng, nhìn trong gương cứ ngỡ hồn ma
bóng xế nào, nếu không nhờ chút son phấn chắc khối người té xỉu. 9 giờ
phải có mặt hoặc trễ nhất là 9 giờ rưỡi…. đó là lịnh. Nếu trong quân đội
tôi bị ăn giày Botte de Sault là cái chắc, cũng may câu nói không đi
trễ không phải người Việt Nam làm giây thần kinh mắc cở của tôi sống
lại.
Thành
thật mà nói «ông chủ» này tuy lè phè nhưng rất chịu chơi, vào ngày thứ
sáu trong lúc chỉnh âm thanh, chỉ cần hsk nói âm thanh thiếu Echo khó
hát, lại thêm nghề hướng dẫn rất tài ba của Ngheo Rot Mong Toi là ông
chủ chạy đi mua cái âm ly mới gần 300 USD về thay thế liền, cảm ơn những
trái tim đầy nhiệt tình không cần tính toán, nhưng mưu sự tại nhân
thành sự tại thiên, ý trời đã định tôi phải hát với cái âm thanh cà rịch
cà tang này…hehehhe. Vừa bước vào nhà Việt liền nhận được tin hung…âm
ly bị cháy, tôi đã quen rồi với ngịch cảnh nên đành trong héo ngoài
tươi.
Nói
về buổi hội thảo trong ngày thứ bảy, với sự tham dự của nhiều diễn giả
bao gồm các vị Vương Văn Giàu, Nguyễn Đình Khánh, LM Phạm Hữu Tâm, TS Lê
Minh Nguyên, TS Nguyễn Đình Thắng, TS Mai Thanh Truyết, Bà Huỳnh Thu
Lan, ông Chu Vũ Anh, Giáo Sư Nguyễn Chính Kết. Ngoài ra còn có sự tham
gia của em Nguyễn Phương Uyên, em Thuyết Bất Đắc đến từ Việt Nam cùng
chia sẻ cảm nghĩ của mình về hiện tình đất nước. Thú thật…tôi không đánh
giá cao về hiệu quả của buổi diễn thuyết, vì nó chỉ mang tính cách « hỗ
trợ » cho buổi hội thảo thêm phần sống động, những chia sẻ của các vị
hầu như đã được nhắc qua nhiều lần nay chỉ là tóm lượt ngắn gọn bởi thời
gian có giới hạn. Điều mà tôi cho là thành đạt trong buổi hội thảo,
chính là sự liên đới giữa một thế giới ảo để bước vào một thế giới hiện
thực, xóa bỏ mọi thành kiến cá nhân, nhìn rõ nhau hơn bằng xương bằng
thịt, từ đó danh từ « ẢO » không còn lý do để tồn tại. Trở lại chuyện
dài Paltalk….tôi đã chứng kiến biết bao lần những cuộc tranh cãi thiếu
điều rớt cả răng, rụng cả rốn vì rầu, chỉ tội nghiệp cho cái mic phải
làm kẻ trung gian đi giữa hai lằn đạn sẵn sàng mic móp méo do những cơn
giận từ người giáng xuống, đúng là họa vô đơn chí. Qua đó cho chúng ta
một bài học rất bổ ích khi sinh hoạt trên các diễn đàn, chậm nóng giận,
không vội vàng đánh giá một cá nhân khi chưa thật sự hiểu về người ấy,
nhất là bớt suy diễn, kẻo xung quanh ta chỉ còn lại kẻ thù, nhìn đâu
cũng thấy địch, ngó gà hóa cuốc. Thử hình dung khi gặp phải một người mà
trước đây bị mình chửi búa xua, nay bỗng dưng có dịp đối diện và nhận
ra họ là một người rất dễ thương, eo ơi nó ngượng không thể tả được. Trở
lại buổi họp mặt trong ngày thứ bảy, tôi xin thay mặt anh chị em trong
diễn đàn Phong Trào Liên Kết Dân Chủ xin chân thành cảm ơn các diễn giả
đã bỏ thời gian và công sức đến chia sẻ với anh chị em chúng tôi bằng
tấm lòng của những người con dân Việt, luôn trăn trở về một Quê Hương
mang nhiều dấu tích của những viên đạn thù, được bắn ra từ nòng súng của
người đồng chủng tộc, chế độ này là một chế độ thối nát, một chế độ
quân phiệt thì không có lý do gì để nó tiếp tục tồn tại.
Sau
buổi họp mặt chúng tôi được ban tổ chức đưa đến nhà hàng Kim Sơn, theo
tôi có lẽ là một nhà hàng lớn nhất «All You Can Eat» nghĩa là ăn mệt
nghỉ cho đến khi không còn có thể ăn nổi. Những người « ngoại tộc » như
chúng tôi, anh Khanh_Hoa2, chị Que-Mai, anh Lac-Viet, Ghet ho chi minh
thì được ăn mệt nghỉ kiêm luôn miễn phí, kèm theo lời hăm dọa …lần sau
tổ chức mà không sang là biết tay. Thức ăn ngon quá tôi đành chấp nhận
một đời ta bằng ba đời nó rồi có ra sao thì ra. Cảm ơn một bữa ăn ngon
với đầy ắp tiếng cười, nhất là cái KhitKhit, biết tôi thích ăn đồ biển
nên có bao nhiêu cua nàng khiêng gần hết.
Đêm
đó chúng tôi một số ghé nhà Nguyễn Nam Phong, một số về lại khách sạn,
nói chung không có gì đặc sắc trong đêm thứ bảy. Xin cảm ơn Nguyễn Nam
Phong đã tiếp đãi anh em rất chân tình. Tôi rời nhà Nguyễn Nam Phong
cũng khá muộn, về lại khách sạn nghĩ đến ngày mai có thể ngủ thẳng cẳng,
tôi nhắm mắt mang theo một nụ cười vào trong giấc mộng.
Ngoài
kia chút bóng tối còn vất vưởng bên rèm cửa như chẳng buồn chia xa, gặp
lúc ông mặt trời lười biếng nên nán lại như quyến luyến một chút gì để
nhớ để thương, tiết trời đang chuyển mùa bước dần vào một mùa thu xám
buồn, những chiếc lá trên cành chuẩn bị rời xa cuống, lá rụng về cội,
người đi rồi…biết về đâu. Nằm hoài với những suy nghĩ miên man, tôi bước
xuống giường vì không muốn phí thời gian trong những ngày còn lại, đánh
thức Sao Anh Chua Chet dậy hai đứa rủ nhau đi nhà thờ. Lâu lắm rồi tôi
mới có dịp đi nhà thờ Việt Nam, nghĩ lại người Việt tị nạn cộng sản ở Mỹ
thật may mắn, ít nhiều về mặt tinh thần cũng không bị thiếu thốn như
người Việt tị nạn cộng sản tại Âu Châu, nơi này muốn ăn gì cũng có, thức
ăn Việt Nam đầy đủ và rất ngon, quan trọng nhất là sức khỏe được bảo
đảm. Tôi rời nhà thờ với tâm trạng buồn khi nhìn về cố quận ở một nơi
nào rất xa.
Hôm
nay là ngày cuối cùng trong ba buổi họp mặt. Chương trình sắp đặt sẽ
tập trung trước tượng đài Chiến Sĩ lúc 12 giờ, một cuộc biểu tình lên án
chế độ cộng sản đòi hỏi Nhân Quyền- Dân Chủ-Tự Do cho Việt Nam dưới sự
điều khiển của nhà văn Trần Ngọc Bính (Lac-Viet). Đây không phải là một
chương trình được phổ biến rộng rãi nên không thể đòi hỏi một con số đồ
sộ cùng tham gia, tuy nhiên tinh thần của mọi người đều rất cao, tất cả
dành cho Quê Hương, dành cho đồng bào đang sống trong cảnh lầm than
trước sự dối trá bạo tàn của chế độ độc tài chuyên chế.
Cuộc
biểu tình đã chấm dứt nhưng dư âm vẫn còn vang vọng, mọi người chia tay
trong không khí thật hào hùng và hẹn ngày gặp lại trên Quê Hương. Sau
đó tất cả cùng đến với chị Vân ăn cơm trưa theo lời mời của chị, tôi
không hiểu sức ở đâu mà chị có thể làm được tất cả công việc mà vẫn tham
gia cùng mọi người trong mọi sinh hoạt. Nghe anh khomoi nói chị Vân sẽ
nấu ăn cho ngày thứ bảy là tôi rụng rời tay chân rồi, thế mà chị đã chu
đáo và rất đúng giờ để mọi người có thể ăn trưa và tiếp tục cuộc hội
luận. Cảm ơn chị Vân, cảm ơn tấm lòng bao la của chị đã dành cho mọi
người. Sau khi dùng cơm xong một số anh chị em phải chia tay, xin chia
sẻ một chút cảm xúc đến với những người anh em này, những người đã không
ngại đường xá xa xôi lái xe cả 20 tiếng, lái ngày lái đêm để kịp đến
chia sẻ công việc cùng tất cả mọi người, anh dan toc, anh Trai Song
Tien, em Hòa Lâm và rất nhiều người mà tôi không biết tên, chúng tôi
chia tay trong niềm xúc cảm cùng khoác vai nhau trong tình tương thân
ái, cùng cất tiếng hát chung nhạc phẩm Một Người Đi do tôi chủ xướng.
Tôi tiễn anh lên đường, trời hôm nay mưa nhiều lắm
Mưa thắm ước vai gầy, mưa giá buốt con tim
Mình cầm tay nhau, chưa nói hết một câu
Thôi đừng buồn anh nhé, tiếng còi đã ngân dài….
Cuộc
chia tay nào cũng để lại những xúc cảm, nhìn trong mắt mọi người ngời
sáng niềm tin về một ngày mai, một ngày không còn bóng cộng nô để tiếng
hát hôm nay sẽ là tiếng cười trong ngày đoàn viên. Xin tạm biệt anh
Vinh, anh Trai Song Tien, Hòa Lâm và tất cả anh chị em, tạm biệt
TrungTrac, tạm biệt Vnchiwawa, tạm biệt những trái tim lưu lạc đang miệt
mài trên bước đường tranh đấu cho một Việt Nam ấm no hạnh phúc. Một vài
giọt nước mắt đang lăn khẽ hay chảy ngược về tim.
Đêm
cuối cùng…mọi người đi ăn tại nhà hàng Phát Ký. Có một đôi vợ chồng trẻ
không nỡ rời cuộc vui, vì thế đã xin gia hạn thêm một đêm tại khách sạn
để được chung vui cùng các anh chị em còn lại, đó là cặp hoahongxanh,
Ho Lua Ten Bip. Điều này cũng dễ hiểu, nơi nào có yêu thương, nơi ấy sẽ
có tiếng cười. Cảm ơn hai vợ chồng đã rất nhiệt tình cho trọn niềm vui
chung. Có thể nói trong ba ngày họp mặt đêm cuối cùng là đêm để lại
nhiều kỷ niệm nhất, đêm nay là đêm không ngủ, đêm để nói với nhau những
lời tình tự, chẳng biết có ai đó để quên con tim, hay có ai đó cùng gửi
gió cho mây ngàn bay… ! Buổi lễ hấp hôn của anh chị VanPhong được diễn
ra thật « hoành tráng », có khăn, có nhẫn có cả nụ hôn. Anh Lac-Viet mà
ai cũng nghĩ rất nghiêm túc, thế mà cũng xả láng làm thơ trao tình gửi
cho Mây. Em ơi…nếu em là Mây thì anh xin được làm gió để đưa Mây đi khắp
bốn phương trời, Mây vẫn vô tình bay… anh vẫn là cánh gió bạt ngàn rầy
đây mai đó. Nhưng làm sao ai biết được sẽ có lúc Mây Gió gặp nhau để
chút những cơn mưa tưới mát những cánh đồng khô hạn.
Cuộc
vui nào rồi cũng phải đi đến hồi kết thúc, mỗi lời chia sẻ là một kỷ
niệm mang theo bên mình, tôi tin chắc mọi người đều có cùng cảm xúc,
cùng nỗi buồn khi phải nói lời chia tay, đây là thành quả quý giá nhất
mà chúng ta đã bỏ ra trong ba ngày họp mặt, những khiếm khuyết không còn
là vấn đề một khi yêu thương đã chiến thắng mọi nghịch cảnh, chìa khóa
hạnh phúc đang nằm trong tay chúng ta, hãy gìn giữ….đừng đánh mất, đừng
để yêu thương biến thành những nỗi đau trong kiếp người hữu hạn.
Xin
cảm ơn những thiên thần trong bóng tối, những người vì lý do nào đó
không thể họp mặt cùng anh chị em, nhưng vẫn miệt mài bên những công
việc truyền thông, xin hãy dành những yêu thương hôm nay san sẻ cho tất
cả những ai cùng có chung một tấm lòng dành cho Đất Mẹ. Cảm ơn Hon
Nhien, cảm ơn Thuyết Bất Đắc, cảm ơn lão quản gia docco_2 và nhiều anh
chị em mà tôi không thể nêu hết tên trong bài viết này.
Một cõi đi về người như bụi
Trần gian một kiếp cũng pha phôi
Chút tình nương nhẹ mà sâu lắm
Bụi lắng xuống rồi mắt vẫn cay
Chia tay một trái tim xẻ nửa
Phân kỳ một hồn đó cưa đôi
Người xuôi phương bắc trăng mờ khuất
Ta trở về nam lệ ướt đầm.
Paris tháng 10/2013
Hạt sương khuya