Chúng ta phải làm gì? (kỳ 1)
Chúng ta phải làm gì? (kỳ 1)-Đặng Chí Hùng-Hạt Sương Khuya đọc
Đặng Chí Hùng (Danlambao) - Những
ai cho rằng quá khứ cộng sản có công, ngày nay mới sai lầm cần nhìn lại
thực sự bản chất của sự việc lịch sử để thấy rõ mình bị cộng sản lừa
bịp ra sao. Muốn nhân dân chúng tôi tin tưởng, những người đang đứng
giữa đường cần dứt khoát đoạn tuyệt với quá khứ sai lầm đi theo cộng sản
và mạnh mẽ lên án cộng sản. Và tôi mong rằng, những người đó cần phải
chọn cho mình một lề, lề của lẽ phải đó là: lề Dân. Đó mới chính là lẽ
phải của những người phản tỉnh thật sự. Tìm cho mình một đồng minh tin
tưởng cũng chính là một bước quan trọng để có được lực lượng đấu tranh
vững mạnh. Chúng ta sẽ phải đoàn kết với những người cần đoàn kết. Còn
những kẻ phản tỉnh cuội thì xin hãy tránh xa. Đừng để một chút sơ hở mà
bữa cơm dân chủ có những con sâu...
*
Trong tinh thần trả lại cho lịch sử những gì thuộc về chân giá trị của
nó và cũng là góp sức trong việc nâng cao dân trí, chấn hưng lại dân khí
sau hơn 80 năm bị đảng cộng sản bưng bít nên tôi đã viết hai loạt bài “Những sự thật không thể chối bỏ” (gồm 15 bài, đã đăng tải đầy đủ) và “Những sự thật cần phải biết (gồm 30 bài, đã đăng đến phần 15). Loạt bài “Những sự thật không thể chối bỏ”
dùng để lột bỏ huyền thoại giả tạo Hồ Chí Minh về cái gọi là yêu nước,
có công với dân tộc và sống như một vị thánh... Loạt bài “Những sự thật cần phải biết” nói
về những sự thật khác xung quanh các vấn đề về lá cờ, VNCH, các tội ác
của đàn em Hồ Chí Minh như Lê Duẩn, Trường Chinh, Đỗ Mười, Võ Nguyên
Giáp, Võ Văn Kiệt...
Hai loạt bài này nằm trong kế hoạch giúp nhân dân Việt Nam có cái nhìn
trung thực nhất đối với lịch sử từ đó nhận rõ ai là kẻ thù để có dân chủ
tự do và đập bỏ ách độc tài của đảng cộng sản. Từ đó đồng bào trong và
ngoài nước cùng xây dựng lại Việt Nam để giải thoát khỏi nguy cơ mất
nước vào tay Trung cộng đang đến rất gần. Ngoài ra là 6 bài “Cáo Trạng tội ác Hồ Chí Minh và Cộng sản”
chắt lọc lại những án tích cộng sản để gửi tới Liên Hiệp Quốc và các cơ
quan khác nói chung. Hiện nay loạt bài tố cáo này đã đăng đến bài 5 và
trong thời gian gần đây sẽ gửi tới bạn đọc bài số 6 là bài cuối cùng.
Sau đó sẽ có 1 chương trình vận động cụ thể để giúp bà con trong và
ngoài nước ký tên vào bản cáo trạng. Về cơ bản đây là sẽ là chương trình
được thực hiện lâu dài và có tổ chức chặt chẽ để không có tình trạng ký
láo của cộng sản. Khi đăng bài số 6 tôi xin được gửi tới bạn đọc những
việc cụ thể liên quan đến bản cáo trạng.
Tất cả những loạt bài nêu trên và việc tố cáo nằm trong chuỗi các công
việc chúng ta cần phải làm để đấu tranh với cộng sản. Dùng ngòi bút và
công luận để đấu tranh với cộng sản. Tuy nhiên bên cạnh đó còn rất nhiều
việc trên thực tế chúng ta cần phải thực hiện như xây dựng lực lượng,
cách thông tin, cách tổ chức, cách thức hành động... Tuy không phải là
chuẩn mực cho các tổ chức đấu tranh nhưng tôi hi vọng rằng đây cũng là
một loạt bài đem lại những ý kiến, ý tưởng mà các bạn, các tổ chức có
thể tham khảo rồi đem áp dụng những điều các bạn cho là cần thiết cho
công cuộc đấu tranh của mình. Bản thân người viết cũng đang thực hiện
những gì là thực tế nhất hay nói cách khác là hành động cụ thể để cùng
dân tộc tiến đến dân chủ tự do thật sự. Loạt bài mới này mang tên “Chúng ta phải làm gì” sẽ gồm có khoảng 15 bài và sẽ lần lượt gửi tới bạn đọc.
Có một điều người viết lưu ý đó là người viết hoàn toàn không phải chia
rẽ cá nhân hay nói xấu bất cứ ai. Tuy nhiên quan điểm của người viết là
rõ ràng và không có sự mập mờ trong đấu tranh. Có thể sẽ có bạn đọc
không vừa lòng vì có thể đụng chạm đến một số quan điểm, một số nhân vật
mà các bạn cho là “Đấu tranh cho dân chủ” nhưng sự thật đôi khi mất
lòng và xin bạn đọc bình tâm suy nghĩ!
Thế nào là phản tỉnh?
Trong việc tổ chức tranh đấu cho tự do và chống độc tài cộng sản chúng
ta cần thiết nhất là xây dựng lực lượng. Sau nhiều năm đấu tranh tuy có
nhiều người anh dũng như Tạ Phong Tần, Phạm Thanh Nghiên, Nguyễn Văn
Hải... Tuy nhiên tại sao bao năm nay chúng ta chưa thành công mặc dù đã
gây được tiếng vang nhất định? Đó là bởi chúng ta chưa xây dựng được lực
lượng và do cộng sản đánh phá. Kinh nghiệm từ những thất bại trong
nhiều năm qua và một phần nguyên nhân khiến VNCH sụp đổ chính là cộng
sản cài cắm quân vào lực lượng dân chủ và tạo ra những thành phần dân
chủ cuội, thành phần thứ 3 hoặc nằm vùng... Như vậy để chiến đấu chúng
ta phải có một khái niệm và đường lối lựa chọn lực lượng. Tiêu chí này
vừa tránh mất đoàn kết, vừa tiêu diệt được ý đồ đánh phá và đổi màu của
cộng sản. Tại khuôn khổ kỳ 1 này tôi xin trình bày tiêu chí đánh giá về
người cộng sản “phản tỉnh”.
Một vài câu chuyện nhỏ:
Tại sao smartphones Trung cộng có cấu hình tương tự như một smartphones
của Mỹ, Hàn, Nhật... nhưng tại sao khi chúng ta tiêu dùng thực tế thì nó
lại rất chậm? Có nhiều yếu tố ảnh hưởng đến điều đó. Tuy nhiên điều căn
bản nhất là phần cứng của máy. Trong khi cũng chip lõi tứ hoặc lõi kép
của máy Samsung, Apple... dùng chip Qualcom hay Intel thì máy của Tầu
cộng dùng chip Mediatek. Điều này nói lên điều gì? Đó là bề ngoài không
thể đánh giá hết chất lượng của sự vật. Hay nói cách khác đó là làm việc
không nên quan tâm nên đến con số mà phải quan tâm đến bản chất và chất
lượng của nó.
Câu chuyện thứ hai đó là một garage auto nhận được 1 chiếc xe bị nổ lốp.
Người thợ thứ nhất yêu cầu thay lốp vì nếu dùng keo vá lại thì chạy tốc
độ cao sẽ dễ bị bể mất an toàn tuy có chi phí hơi cao một chút. Người
thợ thứ hai thì nói rằng nên vá lại đi tiếp cho đỡ tốn tiền và đỡ mất
công tháo bánh xe ra. Chủ xe vừa nóng lòng đi xe, vừa tiết kiệm vá lại.
Không may cho ông ta khi đi tốc độ cao khoảng 1 tháng sau là xe lại bị
nổ lốp đó. Như vậy nếu nghe lời người thứ nhất thì chỉ mất một lần tiền
và mất công 1 lần mà chiếc xe an toàn.
Qua hai câu chuyện nhỏ chúng ta thấy gì? Đó là đừng quá nhìn vào bề
ngoài mà phải xét nguồn gốc của mọi vấn đề nếu chúng ta cần phải vận
dụng nó. Thứ hai đó là nếu chúng ta không biết tính toán và suy xét thì
sẽ giống người thợ thứ hai “lợn lành chữa thành lợn què” và ngu dốt cộng
với nhiệt tình thành ra phá hoại.
Câu chuyện thứ 3, một cây cầu thiếu cốt thép khi đang xây. Để kịp thời
gian bàn giao công trình thì người ta cố tình mua thép chất lượng thấp
cho vào cốt thép. Cuối cùng thì cây cầu cũng hoàn thành tiến độ và đầy
đủ hạng mục. Tuy nhiên chất lượng thì ai cũng biết là vì người ta cố
tình cho vào 1 lượng thép kém chất lượng mà cây cầu sớm bị hỏng hơn cây
cầu nếu chỉ dùng thép chất lượng tốt.
Câu chuyện thứ 3 cho thấy không vì vội vàng để đủ số lượng mà quên đi
chất lượng. Sự không đồng bộ giữa cái có chất lượng và cái không có chất
lượng sẽ khiến chất lượng thật sự của công việc giảm đi rất nhiều và
thậm chí còn gây ra những hậu quả khó lường.
Hậu quả không lường:
Trong câu chuyện về chiến điện thoại nếu chúng ta chấp nhận mua rẻ được
chút tiền, chấp nhận sự lừa bịp về tốc độ chip thì hậu quả chúng ta mua
một chiếc máy của Tàu vừa chậm, vừa nhanh hỏng. Thế là công việc, giả
trí... của chúng ta đã không hoàn hảo trên chiếc máy cần mua. Thậm chí
do nhanh hỏng đã khiến bạn phải mất tiền sửa chữa và thay mới smart
phone khác.
Trong câu chuyện thứ hai về chiếc xe, sẽ là hậu quả khó lường gây chết
người nếu chiếc lốp bị bể miếng vá trên đường cao tốc. Cũng vẫn mất hai
lần tiền mà nguy hiểm tính mạng và tài sản lớn hơn là chiếc xe nếu chúng
ta chấp nhận chắp vá những điều đáng lẽ phải vứt bỏ.
Hai câu chuyện trên đây cũng tương tự như người ta muốn có khối vàng
9999 đủ cân phải cố nhét chì, sắt... vào cho đủ khối lượng. Nhưng chất
lượng của miếng vàng hỗn tạp đó thì không thể nào chấp nhận được. Hay
nói cách khác là người ta đang cố tình làm vàng giả.
Hậu quả của câu chuyện thứ 3 có thể dẫn tới tính mạng hàng nghìn người
khi lưu thông trên cây cầu kém chất lượng được bù đắp bằng những thứ tạp
nham cho kịp thời gian và số lượng.
Câu chuyện lực lượng:
Những ví dụ nhỏ nêu trên cho chúng ta thấy một vấn đề hết sức thực tiễn
về vấn đề lực lượng đấu tranh với cộng sản. Đôi khi chúng ta phải chấp
nhận chọn lọc chất lượng hơn số lượng vì nếu cứ cố ép số lượng thì chất
lượng thấp đi và có nguy cơ đổ vỡ và hỏng hóc là không thể tránh khỏi.
Cho đến hôm nay, phong trào đấu tranh cho dân chủ ở Việt Nam mặc dù chưa
thành công trong việc lật đổ chế độ cộng sản bán nước và độc tài. Tuy
nhiên không hẳn là chúng ta thất bại. Bằng chứng là đảng cộng sản đã
phải run sợ và có những biện pháp kêu la chứng tỏ sự sợ hãi của mình.
Việc Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã phải ra công văn cấm dân chúng đọc Dân
Làm Báo, Biển Đông... Hay như việc cũng chính thủ tướng phải chi tiền
cho một đội ngũ đông đảo Dư Luận Viên để có thể đánh phá lề dân. Cũng
bởi sợ hãi dân chủ và internet mà đảng cộng sản phải chặn đường vào các
trang của lề dân hay facebook hoặc như nghị định 72 cấm tổng hợp thông
tin cá nhân gần đây. Đồng thời báo nhân dân, quân đội nhân dân trước đây
thường nhìn lề dân bằng nửa con mắt đã phải vã mồ hôi để biện minh cho
đảng trước sức mạnh sự thật của lề dân. Chính vì vậy, chúng ta không thể
quá bi quan với vấn đề đấu tranh cho dân chủ. Nếu chúng ta bi quan nhụt
chí hoặc nóng vội thì tất cả chỉ là “giục tốc bất đạt” mà dẫn đến những
lầm lẫn không thể lấy lại được.
Đấu tranh dân chủ là một quãng đường dài, chúng ta không thể nóng vội,
nhất là chúng ta không chỉ chống cộng sản Việt Nam mà còn phải chống sư
phụ của chúng là lũ giặc Tàu khựa. Nếu chúng ta cứ nóng vội sẽ thất bại.
Chúng ta cũng không nên quá nóng vội vì hơn 80 năm mất quyền tự do mà
phải chấp nhận một thứ tự do giả tạo nếu tạo ra một xã hội cộng sản kiểu
mới mà nước Nga hiện nay đang phải đối diện.
Đấu tranh thì cần phải đoàn kết nhưng vấn đề ở đây chúng ta cần đoàn kết
nhưng là đoàn kết với ai? Có nhiều người cho rằng chúng ta cần phải tập
hợp cả những người cộng sản. Tôi không phản đối điều này, thậm chí tôi
rất hoan nghênh những người đó. Bởi vì chính tôi đã từng là đoàn viên
cộng sản. Nhưng chúng ta cũng nên thấy rằng chỉ có thể đoàn kết với
những người cộng sản phản tỉnh thực sự mà thôi. Vì sao? Chúng ta hẳn còn
nhớ những câu nói nổi tiếng như “Đừng nghe những gì cộng sản nói, hãy nhìn những gì cộng sản làm” hay là “Cộng sản chỉ biết tuyên truyền và nói láo”.
Hay chúng ta nhìn thấy trên thực tế, ngày xưa cộng sản nói muốn nhân dân
ăn tết ký hiệp định đình chiến nhưng lại đem quân đánh phá Miền Nam vào
Mậu thân 1968, hay sau này là việc vi phạm Hiệp định Paris 1973. Ngay
mới đây chúng ta thấy những người được cho là đang có tư tưởng phản tỉnh
vẫn ca ngợi Hồ Chí Minh mặc dù ai cũng biết Hồ Chí Minh là tội đồ của
dân tộc. Như vậy chưa nên có thể tin vào đội ngũ này được không? Thậm
chí có người tuyên bố bỏ đảng nhưng vẫn ngầm ca ngợi đảng cộng sản có
cương lĩnh và đường lối tốt hay nói cách khác trước kia cộng sản tốt còn
ngày nay cộng sản mới xấu. Chính vì vậy chúng ta cần phải biết sàng lọc
những người cần đoàn kết đó là những người cộng sản phản tỉnh thực sự.
Chúng ta không thể đoàn kết với những kẻ đi hàng hai hoặc “Đòi đa đảng chứ không chống đảng” hay “Chỉ chống đảng để đảng sửa đổi chứ không muốn lật đổ đảng”.
Đó chính là những đối tượng nguy hiểm cho phong trào dân chủ. Một là
những đối tượng này sẽ phá hoại phong trào dân chủ từ bên trong mà tiêu
biểu mới đây là vụ chữ ký của Nguyễn Đình Lộc. Hoặc những đối tượng này
sẽ dọn chỗ cho một cộng sản version 2. 0 tại Việt Nam sau này. Bởi vậy
chúng ta cần phải nhận rõ: Ai là người phản tỉnh?
Ai là người phản tỉnh
Có một bộ phận được coi là cộng sản phản tỉnh nhưng trong đó cũng có hai
loại phản tỉnh là thật và phản tỉnh cuội. Những người phản tỉnh thật đó
là những người dứt khoát rời bỏ đảng cộng sản quay về với dân tộc, nhân
dân. Họ sẵn sàng chịu hi sinh, tù đầy chống lại đảng độc tài bán nước.
Và quan trọng là họ nhìn nhận được rõ ràng đâu là nguồn cơn của mất
nước, của tham nhũng... hiện nay bắt nguồn từ những tên đầu sỏ đem chủ
thuyết cộng sản hoang tưởng về giày xéo non sông và dâng nước Việt cho
Tầu. Đó chính là Hồ Chí Minh và những tên cộm cán đời đầu. Nếu những ai
nhìn rõ tội ác của cộng sản và dám khẳng khái nói lên sự thật, rời bỏ
khỏi bùn đen cộng sản thì đó chính là những người phản tỉnh thật sự.
Những người đó không thiếu như nhạc sỹ Tô Hải, thi sỹ Hữu Loan, nhà thơ
Nguyễn Chí Thiện…
Thật ra trong một cuộc chơi dân chủ chúng ta không có quyền “bắt” những
người bỏ đảng phải nói rằng “Hồ Chí Minh, đảng cộng sản là tội đồ dân
tộc”. Tuy nhiên nó lại như một thứ chứng chỉ mà chúng ta có thể phân
định được thật giả. Lý do rất đơn giản, khi bạn nói bạn đã thay đổi thì
bạn phải nhận được rõ ai là kẻ ác. Bạn không thể nói bạn là người phản
tỉnh mà bạn không dám công khai lên án kẻ ác. Bạn cho rằng bạn “ngây
thơ” đi theo lời lừa dối của những kẻ ác, tại sao khi bạn phản tỉnh, bạn
lại không dám công khai tố cáo cái kẻ “dụ” bạn? Người ta không thể nói
rằng tôi là tiến sỹ nếu như người ta không chưng được cái bằng thật do
ai cấp và cấp ở đâu. Theo tôi việc chỉ ra nguồn gốc tội ác của cộng sản
và Hồ Chí Minh chính là một tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá sự đổi
thay của những người tự cho là “phản tỉnh”.
Còn những người phản tỉnh cuội thì sao? Đó là họ có thể nói cộng sản xấu
nhưng họ vẫn cố bám nó. Tại sao biết nó là bùn đen mà phải bám lấy nó?
Như vậy những người đó lừa dối nhân dân. Họ có thể ra khỏi đảng nhưng
không dám thừa nhận đảng cộng sản là độc tài, gian ác mà trong bài này
tôi cũng không cần phải chứng minh lại. Đặc biệt họ ca ngợi công lao của
kẻ tội đồ dân tộc Hồ Chí Minh và những đàn em thì làm sao có thể nói họ
phản tỉnh quay về với dân tộc được? Tiếp theo đó, có những người được
cho phản tỉnh lại vẫn ung dung sống trong nhưng tài sản do quãng đời
theo đảng cướp bóc của nhân dân mà không biết hối hận. Đó cũng là nhưng
người phản tỉnh cuội. Bởi vì họ không dám vứt bỏ những gì mà họ lấy được
từ sự bất chính, tước đoạt. Anh không thể nói anh phản tỉnh, anh là
người tốt nếu anh không dám vứt bỏ những gì cộng sản ban phát vì đó là
đồ ăn cướp, anh bảo lương thiện mà dùng đồ ăn cướp thì làm sao lương
thiện được?.
Như vậy việc nói vòng vo, né tránh hoặc đổ tội cho hậu quả của đất nước
ngày hôm nay do lỗi của VNCH là điều không thể chấp nhận được. Bởi vì
VNCH không ký hiệp định chia đôi đất nước mà chính là Hồ Chí Minh. VNCH
cũng không xâm lược miền Bắc mà chính cộng sản gây đau thương cho Việt
Nam bằng chiến tranh phi nghĩa. Chính cộng sản cũng dâng Hoàng Sa -
Trường Sa cho Tàu cộng thì làm sao đổ lỗi cho VNCH được. Nếu là người
phản tỉnh thực sự họ sẵn sàng đứng lên nhận lỗi mình đã mắc phải, họ bỏ
đảng và sẵn sàng nói lên tất cả sự thật về đảng, về Hồ Chí Minh mà không
đỗ thừa cho ai khác, không vòng vo và ngụy biện. Còn lại những người
phản tỉnh kiểu “phản biện nhưng không đòi thay đổi chế độ” thì thật ra chính là những người cơ hôi. Họ có hai mục tiêu: Thứ nhất là giúp đảng có cớ nói “Chúng tôi có tự do ngôn luận”.
Thứ hai là tạo điều kiện cho đảng và chính bản thân họ đổi màu, thu xếp
tài sản ăn cướp chuyển sang cho con cháu và cho một xã hội hậu cộng sản
kiểu nước Nga hiện nay.
Đến nay có những người vẫn gọi VNCH là “địch”, là “ngụy” thì tôi cho
rằng họ chưa phân biệt được chính nghĩa và phi nghĩa. VNCH có đường lối
đúng đắn đó là đưa đất nước theo cơ chế dân chủ, tự do. Khác hẳn với
Cộng sản là độc tài bán nước. Như vậy chống VNCH, gọi VNCH là “địch”
chính là một hình thức phủ nhận sự chính nghĩa. Đây là điều cần phân
biệt để thấy rõ ai là phản tỉnh, ai chưa phản tỉnh. Các bạn có thể cho
rằng ông Thiệu tham nhũng, ông Kỳ bè phái... đó là quyền tự do của các
bạn. Nhưng ông Kỳ, ông Thiệu không phải là VNCH và đường lối của VNCH.
Do đó phỉ nhổ chế độ dân chủ tự do như VNCH là hoàn toàn trái với đạo lý
cũng như lịch sử.
Có người biện luận cộng sản có thể thay đổi và phải tạo điều kiện cho
một sân chơi có cộng sản sau này. Điều này lại không hề đúng vì trên
thực tế chưa có bất kỳ một đảng cộng sản nào chấp nhận giao lại đất nước
cho nhân dân nếu như không có chính biến do nhân dân hoặc một nhân vật
cộng sản phản tỉnh (nhưng phải là thật sự) đứng lên. Lấy ví dụ mặc dù
chưa thành công 100% nhưng phải công nhận những gì ông B.Yelsin: “Cộng Sản không thể nào sửa chữa mà cần phải đào thải nó” và ông M.Gorbachev: “Tôi
đã bỏ hơn nữa cuộc đời để đấu tranh cho lý tưởng Cộng sản nhưng ngày
hôm nay tôi phải đau lòng mà nói rằng Cộng sản chỉ biết tuyên truyền và
nói láo” nói rất đúng về cộng sản và điều đó cho thấy họ là
những người cộng sản phản tỉnh thực sự. Chúng ta đấu tranh không có ý để
trả thù và độc tài như cộng sản. Tuy nhiên chúng ta biết rằng bản chất
của cộng sản là “đấu tranh giai cấp” và sắt máu. Đặc biệt cộng sản Việt
Nam khác hẳn các nước cộng sản khác đó là ngoài việc tự cho mình là
“Đỉnh cao trí tuệ” và “Sức mạnh vô địch”, “quang vinh muôn năm” thì còn
là đảng cộng sản duy nhất bán nước cho giặc. Như vậy quá đủ yếu tố để
loại bỏ sự tồn tại của nó ra khỏi vũ đài chính trị mãi mãi. Chúng ta chỉ
chấp nhận cho những ai đã từng là cộng sản (tức là yếu tố con người)
thay đổi thực sự về với nhân dân. Chứ chúng ta không chấp nhận những gì
thuộc vê chủ nghĩa cộng sản bao gồm những ý thức, suy nghĩ và cả những
con người còn chưa dứt khoát với cộng sản.
Chúng ta cần phải nhớ rằng Điều 29 của Tuyên ngôn quốc tế nhân quyền có viết: “Mọi người đều có bổn phận đối với cộng đồng nào mà chỉ trong đó mới có thể phát triển toàn vẹn và tự do nhân cách của mình.” Chính vì vậy Chống lại độc tài là phụng sự cho lẽ sống.
Sánh vai với độc tài, là hủy diệt sự sống. Người hiếu trung và ngay
thẳng là người chỉ trung thành với Tổ quốc, với chính quyền khi nó xứng
đáng với điều đó. Những người cộng sản giáo điều về sự sở hữu toàn dân
đối với các tư liệu sản xuất, phủ nhận khái niệm về quyền tư hữu tư bản
đối với các tài nguyên và nhân lực. Cũng là người cộng sản nói về làm
theo năng lực, hưởng theo nhu cầu. Và họ cố gắng đấu tranh cho giấc mơ
của họ thành sự thật. Nhưng bản chất những người cộng sản là những con
người mơ nhiều hơn làm nên người cộng sản phải đi cướp bóc tài sản của
người khác để tồn tại, để tiếp tục mơ, và để tồn tại, chúng phải đi cướp
bóc. Vòng luân hồi này còn mãi mãi nếu ta cứ tiếp tục để cộng sản tồn
tại. Người ngay thẳng và hiếu trung thì đã đang và sẽ rời khỏi cộng sản
và tố cáo cộng sản, chỉ còn lại những người cộng sản phải thuộc loại
không ngay thẳng, hiếu trung trong đảng mà thôi. Nếu chúng ta làm bạn
với người không ngay thẳng xem ra chúng ta đã tự phá hủy đi năng lực và
lực lượng của chính mình.
Chúng ta cũng phải biết rằng Nghị viện Âu châu ra nghị quyết đặt cộng
sản vào loại chống nhân loại, tức là loại sát nhân, khủng bố. Mà trong
thực tế cộng sản Việt Nam cũng là những kẻ khủng bố chuyên nghiệp qua
những vụ CCRĐ, Mậu thân 1968, Đàn áp tôn giáo, dân oan v.v... Vậy thì
tại sao chúng ta lại cứ phải chấp nhận những kẻ khủng bố chống loài
người đó tiếp tục tồn tại trên võ đài chính trị? Chúng ta chỉ có khái
niệm chống cộng triệt để hay không mà thôi, chứ không có khái niệm
“Chống cộng cực đoan” và cụm từ này chỉ là trò ngụy biện của cộng sản
Việt Nam để đỗ thừa cho ai không cho phép chúng độc tài và bán nước.
Ngày hôm nay, chúng ta - những người đang đấu tranh cho dân chủ, tự do
tại Việt Nam đang lật lại những trang sử đã qua để cho thấy tội ác của
cộng sản và lật tẩy các chiêu trò bịp bợm của chúng. Vạch trần bộ mặt
của cộng sản không phải là hận thù, cũng không phải là thành kiến mà là
nói lên sự thật. Và có chăng, nếu là hận thù cũng là chính đáng. Tôi xin
mượn lời của anh hùng Hồ Ngọc Cẩn để nhắn tới ai đó còn cho rằng chúng
tôi sẽ trả thù cộng sản man rợ như cộng sản đã làm với nhân dân Việt Nam
“Nếu chúng tôi thắng các anh (cộng sản) trong cuộc chiến này, chúng tôi không đối xử với các anh như các anh đối xử với chúng tôi”.
Khi công lý và tự do chiến thắng hung tàn, công lý sẽ xét xử tội ác của
cộng sản minh bạch và công bằng nhất. Chúng ta không có ý niệm trả thù
như những gì cộng sản đã làm với người VNCH hay với những người đấu
tranh như Điếu Cày, Tạ Phong Tần... nhưng chúng ta phải rạch ròi thiện
ác để người dân toàn quyền định đoạt theo đúng trình tự luật pháp tự do,
dân chủ.
Tương lai của Việt Nam không thể có cộng sản. Lý do là hơn 80 năm nay
cộng sản đã gây bao nhiêu tội ác cho nhân dân Việt Nam. Cộng sản không
hề hối cải mà vẫn đang dùng lực lượng công an, an ninh để đàn áp nhân
dân Việt Nam. Quá khứ cũng chỉ ra rằng cộng sản luôn lật lọng như kiểu:
Mặt trận giải phóng miền nam, ký Hiệp đinh Paris rồi xé ngay tức khắc...
Như vậy sẽ là nguy hiểm nếu không khai tử tên đồ tể độc tài và để cho
những biến tướng của chúng gây nguy hại cho nền dân chủ sau này. Và có
một điều đặc biệt cho phép người dân Việt Nam khẳng định không thể cho
phép tồn tại đó là: Đảng cộng sản Việt Nam là đảng cộng sản duy nhất
trên thế giới bán nước cho giặc. Hãy nhìn các đảng cộng sản khác trên
thế giới họ có thể lệ thuộc Liên Xô, Tàu cộng nhưng không có đảng nào
bán đất đai, đảo biển cho giặc. Bởi vậy không thể cho phép sân chơi có
cộng sản trong tương lai. Vì “kẻ nào bán một tấc đất của tổ tiên sẽ phải tru di cửu tộc”. Ngày nay không có “tru di” nhưng chúng ta không thể cho phép sự tồn tai của cộng sản nữa.
Quan trọng hơn cả, trong một sân chơi dân chủ, đảng phái nào không có tự
do, không tôn trọng quyền con người sẽ phải loại bỏ. Đảng cộng sản từ
khởi thủy cho đến nay vẫn thế. Như vậy đảng cộng sản không thể nào được
trong xã hội dân chủ - cần phải loại bỏ nó.
Những người “phản tỉnh” thật sự cũng nên cho thấy họ dứt khoát với đảng
cộng sản. Bởi cộng sản là một băng đảng bán nước và cướp đoạt cuộc sống
nhân dân nên khi chúng ta phản tỉnh thì phải dứt khoát từ bỏ hàng ngũ
của những kẻ cướp đó. Ngoài ra, chúng ta cũng không cần phải van xin kẻ
cướp cho ra khỏi đảng. Đối với băng đảng cướp, khi chúng ta phản tỉnh
thì một là xé bỏ thẻ đảng, hai là cứ việc bỏ sinh hoạt, bỏ không đóng
đảng phí và tuyên bố ra khỏi đảng là xong. Việc van xin kẻ cướp cho tôi
ra khỏi băng đảng cướp là một điều khá khôi hài.
Kết luận
Trước khi kết thúc bài viết mời bạn đọc xem lại những lời nói của những
người cộng sản và những người có tầm hiểu biết, có chức sắc, có kinh
nghiệm v.v... nói vì về cộng sản để xem nó có xứng đáng tồn tại hay
không?
“Chế độ chính quyền ở Liên Xô khi trước không thể diễn tả bằng cách
nào khác hơn là một chế độ độc tài toàn trị. Thực không may, đây là một
chế độ đàn áp các quyền tự do căn bản không những chỉ người dân của nước
mình, mà còn cho nhân dân các nước nằm trong khối cộng sản, tôi muốn
nói tới các nước XHCN khác, trong gần nửa thế kỷ nay. Và vết nhơ này
không thể nào bôi xóa trong lịch sử” - Tổng Thống Nga Dmitry Medvedev.
“Chủ nghĩa cộng sản là một quái thai của thế kỷ 20”Chấm dứt chiến
tranh VN, không đơn thuần là chỉ rút quân về nhà là xong. Vì lẽ cái giá
phải trả, cho loại Hòa bình đó, là ngàn năm tăm tối, cho thế hệ sinh ra
tại VN về sau.” - Tổng thống Mỹ Ronald Reagan.
“Chủ nghĩa Cộng sản đã tạo nên những con người dối trá” - Thủ tướng Đức Angela Merkel.
“Cộng sản là loài cỏ dại mọc trên hoang tàn của chiến tranh, là loài trùng độc sinh sôi, nẩy nở trên rác rưởi của cuộc đời” - Đức Dalai Lama.
Vâng! Thưa các bạn, chúng ta còn mong gì những loài trùng độc, những tên
khủng bố, những kẻ khát máu và độc tài mà còn muốn chung sống hay mong
chờ sự thay đổi ở chúng. Chỉ có con đường loại bỏ hoàn toàn những kẻ đó
mới là con đường đúng đắn nhất. Con đường mà chúng ta sẽ phải đi qua đó
là dân chủ tự do không cộng sản.
Chính vì vậy, ngay từ bây giờ chúng ta cần đoàn kết những ai đi cùng một
lề - đó là lề Dân. Chúng ta sẽ đấu tranh tới cùng với lề Đảng. Và quan
trọng hơn, chúng tôi cũng sẽ không chấp nhận bất cứ ai đi ở giữa đường,
gió chiều nào che chiều ấy. Những người đó vì một lý do kinh tế, quyền
lợi hay chính trị có những hành động, phát ngôn nước đôi là những người
đáng khinh bỉ. Vì sao? Những kẻ lá mặt lá trái, chúng ta - những người
chiến đấu chống cộng sản không bao giờ chấp nhận họ. Những ai cho rằng
quá khứ cộng sản có công, ngày nay mới sai lầm cần nhìn lại thực sự bản
chất của sự việc lịch sử để thấy rõ mình bị cộng sản lừa bịp ra sao.
Muốn nhân dân chúng tôi tin tưởng, những người đang đứng giữa đường cần
dứt khoát đoạn tuyệt với quá khứ sai lầm đi theo cộng sản và mạnh mẽ lên
án cộng sản. Và tôi mong rằng, những người đó cần phải chọn cho mình
một lề, lề của lẽ phải đó là: lề Dân. Đó mới chính là lẽ phải của những
người phản tỉnh thật sự. Tìm cho mình một đồng minh tin tưởng cũng chính
là một bước quan trọng để có được lực lượng đấu tranh vững mạnh. Chúng
ta sẽ phải đoàn kết với những người cần đoàn kết. Còn những kẻ phản tỉnh
cuội thì xin hãy tránh xa. Đừng để một chút sơ hở mà bữa cơm dân chủ có
những con sâu. Chúng ta hãy luôn nhớ mệnh đề này:
“Một người thông minh và lương thiện thì không thể theo cộng sản.
Một người thông minh mà theo cộng sản thì không thể lương thiện.
Một người lương thiện mà theo cộng sản thì chắc chắn không thông minh
Một người biết cộng sản xấu mà không từ bỏ, không tố cáo thì đó là người hai mặt
Một người từ bỏ cộng sản mà vẫn ca ngợi cộng sản thì đó là người không ngay thẳng”.
13/8/2013
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire