ANH SẼ NGỦ YÊN TRÊN QUÊ HƯƠNG
Thời
tiết mấy tuần qua thay đổi thất thường, bầu trời xám sậm như đang chất
chứa nỗi niềm u uẩn của những bước chân hoang lạc vẫn còn đang rong ruổi
trên con đường viễn xứ, nắm chặt đôi tay kéo lê bên mình nỗi hận Vong
Quốc, dõi mắt trông về nơi cõi xa xăm kiếm tìm mảnh đất mang hình cong
chữ S, đang bị những lưỡi dao thâm độc xẻ từng mảng làm của lễ dâng lên
thiên triều để cùng nhảy múa chung vũ điệu « sông liền sông núi liền
núi » ,mặc cho những âm thanh đang thét gào, những đôi tay vẫy gọi cầu
cứu, máu và nước mắt tràn ngập trong nỗi đau tuyệt vọng trước gọng kìm
độc tài áp bức, và tôi …đã chết lặng do trăm ngàn mũi tên đang bắn thẳng
vào tim.
Một mùa tháng tư đen lại đến… « tháng tư nấu cơm vo gạo bằng lệ » tháng tư ngồi đâu cũng nhớ, ngồi đâu cũng khóc, tháng tư hát hoài không hết nổi một bản nhạc ly hương. « Sàigòn
bây giờ trời mưa hay nắng, Sàigòn bây giờ ai khóc thương ai, Sàigòn
giới nghiêm che khuất đêm dài, Sàigòn bóng nghiêng Sàigòn nắng đổ,
Sàigòn bây giờ cuối mặt xa nhau »….
Ngoài
trời mưa vẫn rơi, cơn mưa rỉ rả như lời cầu kinh của người Mẹ hiền, xin
bình an cho những đứa con lưu lạc. Tôi chọn một ngày thật buồn ngồi lật
lại từng trang sử bi hùng của những người Anh đã nằm xuống bên những
nấm mồ hoang, không người hương khói, hồn vất vưởng lạc loài nơi cõi u
minh, đợi chờ ngày 30-04 hằng năm cùng trỗi dậy, để mong tìm được lại
mảnh đất của riêng mình, mảnh đất mà Mẹ Việt Nam coi như một niềm tự hào
bởi có những người con đã nằm xuống vì hai chữ TỔ QUỐC thân yêu. Những
chiến tích của một thời dấu binh lửa chợt hiện về trong lòng huyệt mộ,
tất cả cùng bật dậy, đứng thẳng người đặt tay lên trái tim, và cùng cất
cao tiếng hát…
Này công dân ơi, đứng lên đáp lời sông núi
Đồng lòng cùng đi hy sinh tiếc gì thân sống
Vì tương lai Quốc Dân, cùng xông pha khói tên
Làm sao cho núi sông, từ nay luôn vững bền
Dù cho thây phơi trên gươm giáo
Thù nước lấy máu đào đem báo….
Giọt
máu cuối cùng của người lính VNCH đã đổ xuống, nhưng đôi tay vẫn ôm
chặt mảnh đất quê hương trong nỗi căm hờn, trong niềm tuyệt vọng, hơi đã
tàn, sức đã kiệt… mắt vẫn mở trừng nhìn thẳng mặt quân thù, miệng cười
ngạo nghễ cất cao tiếng hô vang « VIỆT NAM CỘNG HÒA MUÔN NĂM » và viên
đạn cuối cùng đã được bắn ra trong niềm kiêu hãnh của kẻ… Sĩ khả sát bất
khả nhục. Tên Anh đã đi vào lịch sử…
NGƯỜI LÍNH VIỆT NAM CỘNG HÒA
Mang
thân lừa vác trên mình một gánh nặng giang san, đi xuyên suốt cuộc hành
trình dài hai mươi năm của cuộc chiến, không oán than, không hờn trách,
chỉ mong thỏa chí tang bồng cho xứng mộng làm trai thời loạn. Mồ hôi,
máu và nước mắt cùng quyện lẫn với Hồn Thiêng Sông Núi, lấy TỔ QUỐC-DANH
DỰ-TRÁCH NHIỆM làm kim chỉ nam mang TỰ DO-HẠNH PHÚC cho đồng bào. Tất
cả sự hy sinh của người lính đã vượt lên số phận, các Anh không là một
tín đồ ngoan của thuyết định mệnh, thế nhưng số phận như một tiền định
đã an bài mà sự nhỏ bé của con người vốn dĩ không thể chống lại. Và cái
ngày nghiệt ngã đau thương ấy đã đến, máu của bao nhiêu triệu người đã
đổ xuống cho hai chữ « thống nhất » trong mưu đồ nhuộm đỏ mảnh dư đồ của
Cha Ông bao đời gầy dựng, một sự thống nhất mang mầm mống chia rẽ ngày
một lớn hơn trong lòng dân tộc, hậu quả ngày một khốc liệt hơn, tàn bạo
hơn trước những vô cảm dẫm đạp lên nhau để được sinh tồn, quyền lực là
phương tiện hữu hiệu nhất của kẻ thắng trong mưu đồ tiêu diệt dân khí,
những khuôn mẫu suy tư độc đoán ấy đã dìm chết cả một dân tộc đắm chìm
trong « chủ nghĩa tuân thủ » và hai chữ TỔ QUỐC đã không còn thiêng
liêng dưới một nền giáo dục mang đầy kịch tính, bởi « thượng bất
chính-hạ tất loạn ».
NGƯỜI LÍNH VIỆT NAM CỘNG HÒA
Anh
nằm xuống thật vinh quang, thật nhẹ nhàng… máu anh đã chan hòa trong
lòng đất Mẹ quyện cùng máu của tiền nhân để làm sáng ngời thêm trang sử
Việt, kẻ chiến thắng đã khiếp sợ trước cái chết vinh quang cao cả đó, sự
trả thù là lẽ tất nhiên của kẻ đã mất đi cái chính nghĩa bởi tự xưng
cho mình cái danh đi « giải phóng », và thân xác anh đã bị ném bên
đường, hay bên sông, bên suối cho ruồi bu kiến đậu, để thỏa mãn cái thú
tính của loài vật đội lốt người đang đắm chìm trong men chiến thắng.
Nhưng Anh vẫn còn đó tình thương yêu và sự kính trọng của đồng bào, dù
trong hoàn cảnh nghiệt ngã cũng đã làm tròn cái trách nhiệm của tình
quân dân cá nước… nghĩa tử là nghĩa tận… cũng còn đó những con người đã
thấm nhuần câu ca dao « Bầu Bí » của ông bà để lại, thân xác Anh được
đắp vội bên đường, bên ruộng, bên mương, hay trong những cánh rừng sâu
thẳm. May mắn lắm thì có những ngôi mộ được chăm sóc giữ gìn, kịp cải
táng đưa về nơi yên nghỉ, dù không đúng nghĩa thiêng liêng của mảnh đất
dành riêng cho Hồn Tử Sĩ, nhưng ít ra cũng được che nắng che mưa để
không tủi thân anh linh của những người đã Vị Quốc Vong Thân. Hoàn cảnh
nghiệt ngã trong những ngày cuối cùng của cuộc chiến, dù đã trọn nghĩa
vẹn tình, nhưng thời gian đã thay đổi, những kiến trúc, những công trình
mới khiến cho những ngôi mộ nay đã không còn dấu vết, do lấp vội, lấp
nhanh để còn kịp chạy tránh xa loài quỷ đỏ như loại hung thần đang tràn
vào thẳng tay chém giết. Các Anh có thật sự ngủ yên trong lòng đất
Mẹ…. !
37 năm
trôi qua, thân xác Anh đã rũa mục, có còn chăng là những lóng xương trơ
trọi nằm trong lòng huyệt mộ, chỉ đất mới biết phân loài máu Anh, máu
Việt Nam mang tình của Mẹ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, gió vẫn thổi, có phải
cơn gió vừa đi ngang đây là anh không ? Sao anh im lặng…sao anh suy
tư….hay Anh đang nhớ bạn bè, nhớ chiến trường, nhớ đồng đội, chắc là Anh
đang thèm hát bài Quốc Ca, thèm nghe tiếng hỏa châu rơi, thèm lắm một
điếu thuốc hay một ngụm Cà Phê của quân tiếp vụ, tôi nhìn Anh cô đơn
quá, gia tài của Anh chẳng còn gì ngoài tấm thẻ bài và chiếc nón sắc,
nếu may mắn còn kịp mang theo bên mình. Tôi thương Anh lắm…. Anh biết
không.
Chỉ
còn vài tiếng nữa thôi, là đến ngày giỗ thứ 37 của Anh, tôi đang quỳ
đây trước bàn thờ với tất cả Quân Trang Quân Dụng, hành trang cần thiết
của một người lính mà tôi đã may mắn có được, và coi đó như những báu
vật quý nhất trên đời Anh đã để lại, đến một lúc nào đó khi nhớ về Anh,
tôi sẽ đem ra ngắm nhìn, khi cô đơn và thất vọng trước tình người, tôi
sẽ tìm đến Anh, vì tôi biết Anh sẽ là người tình chung thành nhất, sẽ
chẳng phản bội tôi như Anh đã từng thủy chung cố bám lấy mảnh đất Quê
Hương bằng thân xác cạn kiệt và một trái tim mang đầy vết đạn.
Cơn gió nào vừa thoáng bên song
Hãy đón dùm tôi một bóng hình
Hồn ai lãng đãng trong mưa lạnh
Mong kịp về đây sưởi chút tình
Anh ! Người ta thường nói…mùa xuân là
mùa thay đổi của vạn vật, sẽ đem đến niềm tin và sức sống cho con
người, nhưng sao hồn tôi như trĩu nặng và trống vắng, có phải vì mùa xuân đã để lại những dấu ấn đau thương và tang tóc… khiến tôi, Anh và cả dân tộc này đã trở thành nạn nhân của một mùa xuân
mang đầy xác khí, làm sao không rơi lệ khi con tim chất đầy tính nhân
bản, trước cảnh giết thẳng tay, giết không ngơi nghỉ. Và Anh…người đội
trên đầu hàng trăm ngàn tấn bom, cuối cùng phải kết liễu cuộc đời bằng
chính viên đạn của mình. Cái chết của Anh đã khiến kẻ thù khiếp sợ, dù
lăng nhục sỉ vả đến tận cùng, nhưng chúng cũng không thể phủ nhận cái
khí phách của người lính Việt Nam Cộng Hòa, lịch sử ngày một chứng minh
cái chính nghĩa không thuộc về kẻ chiến thắng, tên Anh ngày một sáng
ngời trong lòng dân tộc, có chút tự hào và niềm kiêu hãnh nào đó đang
tràn ngập trái tim tôi. Cảm ơn Anh, cảm ơn Mẹ Việt Nam đã sinh ra những
người con bất tử để tôi có được niềm tự hào hôm nay.
37 mùa
xuân trôi qua… những gian dối, những điêu ngoa ngày một phơi bày trước
ánh sáng công lý, chủ nghĩa cộng sản đã bị thui chột trước đà tiến của
nhân loại, đất nước đang đón chờ một mùa xuân thật sự an
bình, không còn cảnh máu đổ lệ rơi, ngày mà chỉ có triệu người vui không
có triệu người buồn. Ngày đó con dân Việt sẽ đón Anh mang về mảnh đất
của riêng Anh, mảnh đất nhỏ hẹp ấy sẽ không còn ai chiếm đoạt, và đó
cũng sẽ là ngày mà Anh thật sự ngủ yên trong lòng đất Mẹ.
Xin thắp nén hương lòng thành kính TRI ÂN NHỮNG ANH HÙNG VỊ QUỐC VONG THÂN trong mùa Quốc Hận 2012.
Hạt sương khuya
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire