Cánh cửa mùa thu
đang khép dần để đón một mùa đông
với những cành khô trụi lá, biết bao tao nhân mặc
khách đánh rơi cảm xúc mình trên những xác lá vàng còm
cõi, có còn không những tháng ngày hoa mộng…. đời
người như những nhánh rong buồn trôi trên dòng sông
định mệnh. Cơn bão Haiyan đã cuốn đi
biết bao sinh mệnh của người dân Phi Luật
Tân, dòng nước mắt có chảy xuôi hay ngược, thì
nỗi đau vẫn không ngừng lại. Cả thế
giới đang hướng về Phi Luật Tân với
những món quà tình thương từ những tấm lòng
vàng còn biết đau một nỗi đau chung, nỗi
đau của chia lìa….. của mất mát người thân. Đất
nước tôi dù may mắn tránh được cơn tai
biến, nhưng có biết bao nhiêu mảnh đời
đang sống vất vưởng trong cảnh màn trời
chiếu đất, không người chăm nom, chẳng
kẻ đoái hoài, sống lây lất trên những vỉa hè
bằng sự bố thí của người qua kẻ
lại.
Cơn
bão định mệnh của ngày 30-04 năm ấy không thể xóa nhòa trong ký ức
của mỗi người con dân miền Nam, đã có
những đổi thay cùng năm tháng , nhưng nỗi
đau của Người Lính vẫn chồng chất theo
tuổi đời. 38 năm sống trong nhục tủi,
những chén cơm thừa chỉ đủ kéo dài mạng
sống để gậm nhấm thêm nỗi đau thân
phận, người lính vẫn hiên ngang, vẫn âm thầm
chờ đợi một ngày sẽ phải đến.
Mang ơn anh…
Người Lính Năm Xưa ấy…ngày hôm nay…. Giữa Quê
Người Tôi Hát Tên Anh. Tôi hát trong niềm kính trọng,
hát để chia sẻ những nhục hình mà các Anh đã
phải gánh chịu trong suốt 38 năm kể từ ngày
buông súng theo mệnh lệnh, dù là thân nhi nữ, nhưng sao
tôi đau quá. Đã nhiều lần tôi tự nhủ lòng,
phải kiên cường lên, nước mắt không thay
đổi được vận mệnh, nhưng sao
dạ đau thắt mỗi khi nhắc tên Anh…Người Lính Việt Nam
Cộng Hòa.
Hôm nay đây giữa quê
người, có biết bao những tấm lòng vàng đang
hướng về quê hương, hướng về
những thân phận điêu linh cùng vận nước, dù
cuộc chiến có bị đặt cho một cái tên gì
đi nữa, thì các anh vẫn là những hình ảnh oai hùng, không một chủ thuyết nào có
thể ngăn chặn được niềm tự hào
trong lòng mỗi người con dân miền Nam.
Thời
tiết thay đổi, ít nhiều cũng ảnh
hưởng đến tâm trạng con người tùy theo
mỗi hoàn cảnh và môi trường sống, cái lạnh
mùa đông dễ đem đến những xúc cảm sâu
lắng, có lẽ vì thế mà nhiều buổi lễ mang
tính cách kỷ niệm hay tưởng niệm thường
được tổ chức vào những ngày đông giá,
hơn nữa mùa đông là mùa Giáng Sinh mà khắp nơi trên
thế giới dù thuộc về bất cứ tôn giáo nào,
cũng đều coi ngày Noel như một ngày lễ chung
để mọi người có dịp tìm đến nhau
trong yêu thương. Đối với thân phận
người Thương Binh tại quê nhà, mùa đông có
phải là một mùa an bình…hay sẽ là dịp để
vết thương lòng mở toang đón nhận những
đớn đau ê chề do hận tủi… ? Vết
thương da thịt có thể trị liệu bằng
phương thức khoa học, nhưng vết thương
lòng thì sao….Các Anh ạ….vẫn còn đó những trái tim cùng
chung nhịp đập, khắp nơi trên thế giới
những người con dân Việt dù sống cảnh
lưu vong, nhưng vẫn luôn khắc khoải và nhớ
về Anh trong những ngày đông lạnh giá. Một
buổi cơm tình thương do Hội Bạn Của
Thương Binh Việt Nam Cộng Hòa Tại Paris
được tổ chức vào ngày 1 tháng 12 năm 2013, và
tôi đã hân hạnh được đóng góp tiếng hát
mình để nhớ về Anh, nhớ về Người
Lính Năm Xưa. Cầm trong tay tờ tường trình
của anh hội trưởng mà lòng tôi xúc động
nghẹn ngào, những thành quả trong 23 năm qua kể
từ năm 1989 đến năm 2013 mà Hội đã
đạt được khiến tôi thật
ngưỡng mộ và kính phục những con người
có tấm lòng vàng, tờ tường trình được chia
ra hai phần. Phần A có 44.987 « đối
tượng » được nhận sự chia sẻ,
bao gồm Thương Binh, Cô Nhi Quả Phụ, bên cạnh
đó còn có thêm những trợ giúp cần thiết
đến những người già, người nghèo,
trẻ em mồ côi v..v. Điều làm tôi ngạc nhiên
nhất là Hội cũng không quên những người
đã nằm xuống trên phần đất Hồn Tử
Sĩ nằm trong Nghĩa Trang Quân Đội, mà ý thức
hệ luôn là sự khác biệt giữa những con
người vô thần và hữu thần, không còn biết
thế nào là Nghĩa
Tử-Nghĩa Tận.
- 2929 ngôi mộ
tử sĩ được dọn cỏ, đắp
đất, dựng lại bia bị gãy đổ, quét vôi.
- 382 ngôi mộ
tử sĩ được xây mới
Hai công việc trên
được nằm trong chương trình Tri Ân Tử
Sĩ. Với tôi đây là một việc làm hết sức
ý nghĩa, vượt qua tầm hiểu biết của tôi
về « Ý thức chính trị », lý trí đôi khi
vẫn phải bất lực trước con tim mà Nghĩa
Tình luôn được đặt lên hàng đầu của
mọi quan hệ. Xin trân trọng những việc làm
của Hội đã bỏ bao công sức trong nhiều
năm qua, hai chữ Cảm Ơn đôi khi rất vụng
về khi phải nhắc đến, vì nó không đủ
để diễn đạt hết những công sức,
những hy sinh mà tiếng bấc tiếng chì dù chỉ vô
tình vẫn luôn là những vết dao nhọn đâm thấu
tim.
Chắc hẳn anh
Hội trưởng cũng đồng ý với tôi
rằng, sự thành công của ngày hôm nay kết quả
đạt được là do lòng hảo tâm của quý ân
nhân ở khắp mọi nơi, cũng như quý
đồng hương đã nhiệt tình ủng hộ.
Xin cảm ơn những tấm lòng vàng, kẻ có công
người có của, xin ơn trên phù hộ cho tất
cả mọi người con dân Việt, những
người còn nghĩ đến hai chữ «Đồng
Bào» luôn được bình an trong cuộc sống.
Cá nhân tôi một lần
nữa xin cảm ơn Hội đã cho tôi được
góp chút khả năng kém cỏi của mình trong
chương trình Tri Ân Người Thương Binh, nhất
là các anh chị em nghệ sĩ, dù chúng ta không chuyên
nghiệp, nhưng mỗi người đã đóng góp
khả năng mình bằng trái tim yêu thương dành cho
những thân phận bất hạnh. Cảm ơn anh MC
Trịnh Nghĩa và chị MC Trâm Anh đã điều
khiển chương trình rất sống động và
đầy ý nghĩa. Một lời xin lỗi đến
anh .. dù bất cứ dưới một hình thức nào
cũng đã để lại trong tôi sự áy náy. Cảm
ơn các anh Minh Tùng, anh Lộc, anh Phát (ban nhạc) những
người đã góp công cho tiếng hát của các «ca
sĩ» được thêm bay bổng đến khán thính
giả.
Tâm
Tình Cùng Người Lính.
Tôi thường
được nghe một câu nói khi nhận định
về nỗi đau « Nỗi đau tùy theo mức
độ cảm nhận của mỗi người »,
ở một góc cạnh nào đó tôi đồng ý sự
nhận định trên, vì thế xin cho tôi mượn
tạm chữ «Nếu» để có thể định hình
nỗi đau theo mức độ ít nhiều…. tôi cho
rằng nỗi đau nhất là nỗi đau của
người Lính khi phải buông súng trong uất nghẹn,
biết bao nhiêu người đã « Sĩ khả sát,
bất khả nhục » để giữ tròn tiết
tháo, hai chữ Anh Hùng sẽ tồn tại mãi mãi trong lòng
con dân Việt cho dù đứng ở vĩ tuyến nào.
Mùa đông lại sắp về,
không biết «Cây mùa xuân chiến sĩ» còn nở rộ
được bao lần, sinh tử là định luật
của đất trời, dù cuộc sống là sự kéo
dài thêm nỗi đau, nhưng sao tôi vẫn ích kỷ,
vẫn muốn được nhìn các Anh sống lâu trăm
tuổi, làm sao nói hết được những yêu
thương cho dù có bị vấy đục bởi
những con người «không tử tế» chỉ biết
ngủ vùi trong chiến tích của đồng đội, hình
ảnh các Anh vẫn mãi bất diệt trong trái tim tôi, tôi
Yêu Anh không phải vì những chiến tích oai hùng lẫm
liệt, những điều đó chỉ làm tôi hãnh
diện nhưng không đủ để Yêu thương,
chính những tháng ngày sống trong lửa đạn, băng
rừng vượt núi cùng với quân trang quân dụng, uống
nước sình lầy, ngủ trong mưa pháo, cái chết
như một điều gì đó rất nhẹ mà bom đạn
đã được thay bằng « số phận »,
nếu ngày Quân Lực 19 tháng 6
là hình ảnh để tôi hãnh diện thì chính
những hy sinh của Anh ngoài chiến trường là hình
ảnh xứng đáng cho tôi tôn thờ Anh suốt
đời. Đất nước đang bước vào
một mùa xuân đầy hy vọng, sự chờ
đợi theo thời gian có làm bào mòn đi thân xác, dù
lưng còng, da nhăn, tóc bạc, hay trên thân xác còn mang đầy
vết đạn của chiến tranh, hình ảnh Anh
vẫn mãi sáng ngời trong trái tim tôi. Cũng như anh…tôi và
mọi người cũng đang sống trong niềm hy
vọng, mong ngày ánh dương soi sáng trên chuyến tàu xum
họp, giọt nước mắt cho Anh, giọt
nước mắt cho Dân Tộc, tất cả sẽ cùng
quyện lẫn trong ngày trẩy Hội Trùng Dương, và
ngày ấy sẽ là ngày tôi cùng Anh sống lại hình ảnh
của những Người
Lính Năm Xưa.
Paris
ngày 1 tháng 12 năm 2013
Hạt sương khuya