jeudi 17 avril 2014

Những Thân Cò Thương Binh Việt Nam Cộng Hòa

Những Thân Cò Thương Binh Việt Nam Cộng Hòa
Hạt sương khuya
Mỗi khi tháng Tư về..lòng tôi lại dâng lên một nỗi buồn khôn tả. Ngồi ôn lại từng trang sử, nghe nỗi đau chạy dài trong huyết quản làm tim thổn thức. Chỉ còn ít ngày nữa sẽ bước vào  mùa Tháng Tư Đen. 39 năm hơn nửa đời người, có nhiều cái dường như không còn tồn tại trong miền ký ức, nhưng có một nỗi đau cho dù muốn quên cũng không thể nào. Nỗi đau ấy quá lớn, lớn đến độ tưởng chừng như không còn nỗi đau nào lớn hơn. Chiến tranh đã kết thúc, một kết thúc đau thương oan nghiệt đè nặng trên Quê Hương để bắt đầu cho một cuộc chiến mới, tàn khốc hơn, ác liệt hơn.

Đêm đã khuya…nhiệt độ ngoài trời xuống thật thấp. Khoác vội chiếc áo choàng bước ra bên ngoài để tìm chút cái lạnh se của một ngày cuối đông. Bầu trời đêm nay thật trống vắng, xa xa…một vài vì sao lác đác trên vòm trời được bao phủ dưới lớp sương mù trông lạnh lùng cô đơn quá. Nhìn những vì sao cô đơn ấy, lòng tôi nặng trĩu một gánh buồn.

Đời con gái ai cũng có một thời để mơ, để mộng. Nhưng chiến tranh quá tàn nhẫn, những viên đạn, những mảnh pháo vô tình đã cướp đi tất cả những ước mơ của một thời hoa mộng.    «Anh trở về trên đôi nạng gỗ, anh trở về dang dở đời em». Sự dang dở của người góa phụ đến một lúc nào đó rồi sẽ nguôi ngoai, chẳng ai khắt khe với một người góa phụ khi còn ở tuổi đôi mươi. Nhưng cái dang dở của  người con gái trong màu áo thiên thanh hay tà áo tím, khi biết mình sẽ không còn được dìu trên đôi chân lả lướt mà chỉ còn nghe những âm vang của tiếng gỗ vọng về. Đó chẳng phải là điều bất hạnh sao ?